000296 - Môn Tập làm văn - Lớp 5

Quản trị viên 2 - 18/02/2022 14:51:21

Đề bài: Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:17:12

Cần phải giới thiệu đôi chút về tôi để các bạn tiện theo dõi câu chuyện. Tôi vốn con nhà khá giả, được bố mẹ chiều chuộng lại học giỏi nên có khá đông bạn bè. Sự nổi trội của tôi khiến các bạn rất khâm phục. Vì lẽ đó, đôi lúc kiêu ngạo về bản thân mình, thấy ai không hợp là không thèm chơi, nhất là các bạn học chưa giỏi, ăn mặc lại “quê mùa”.

Hồi ấy cô giáo chủ nhiệm phát động phong trào “Đôi bạn cùng tiến” để giúp đỡ những bạn học yếu. Thật không may tôi phải kèm một cô bạn mà từ xưa tôi chẳng bao giờ nói chuyện. Hằng – tên người bạn ấy – là một người ít nói, học thì lẹt đẹt, thỉnh thoảng lại nghỉ học không lí do. Tóm lại chẳng có gì nổi bật. Cô giáo xếp chúng tôi ngồi cạnh nhau và yêu cầu tôi phải kèm bạn ấy học.

Trong khi tôi không giấu nổi sự thất vọng thì Hằng lại tỏ vẻ vui mừng. Bạn ấy cười với tôi và nói nhỏ: “Ấy giúp tớ với nhé!”. Tôi đành cười gượng đáp gọn lỏn “ừ”. Trong lòng tôi cảm thấy hơi bực vì từ bây giờ không còn được tự do về thời gian nữa, bị ám thế này thì sao sống nổi.

Tuy nhiên, tôi cũng không dám trái lời cô. Tôi phải kèm Hằng học để bạn ấy tiến bộ, đó cũng là cách để tôi chứng tỏ mình với cả lớp. Đôi bạn cùng tiến nào có kết quả học tập cao sẽ được thưởng mà. Chiều nào cũng vậy, tôi bắt Hằng qua nhà tôi học. Lúc đầu, Hằng có vẻ ngại nhưng thấy vẻ cương quyết của tôi, Hằng nhận lời. Thực ra, khi kèm Hằng, tôi nhận thấy bạn ấy học không đến nỗi nào, nhưng hình như trước đây bạn ấy không có thói quen ôn bài, làm bài thì phải. Vở bài tập cũng chẳng có, hèn nào chẳng bị điểm kém.

Hằng rất phục tôi, tôi nói gì bạn ấy cũng nghe, cứ như tôi là cô giáo vậy. Thỉnh thoảng, được tôi khen, bạn ấy cười sung sướng, tôi thấy Hằng không quá xấu xí như tôi vẫn nghĩ. Bạn ấy đen nhưng có duyên ra phết. Tuy vậy, tôi vẫn giữ thái độ bình thường, không nghĩ rằng mình sẽ coi Hằng là bạn thân. Cho đến một lần…

Hôm ấy, tôi đạp xe đi chơi loanh quanh. Mải nhìn ngắm và nghĩ linh tinh, tôi đi lạc vào một khu phố rất vắng người. Trưa nắng mà tôi không biết lối về, cứ đạp xe loanh quanh mãi. Chợt có một đám con trai choai choai trông rất hầm hố đi xe máy qua. Chúng trêu ghẹo tôi, sờ cả vào má tôi khiến tôi loạng choạng tay lái rồi ngã xuống đường. Thấy vậy, chúng cười hô hố rồi bỏ chạy. Vừa đau, vừa tức, tôi khóc nức nở. Cho đến khi có một bóng người lại gần kêu lên:

-Ôi! Ngân Hà! Sao cậu lại ở đây?

Tôi ngẩng mặt lên thì nhận ra Hằng. Bạn ấy mặc đồ ở nhà, tay cầm mớ rau nhìn tôi lo lắng. Tôi kể sơ qua tình hình và cố gắng ngồi dậy. Nhưng hình như chân tôi bị chảy máu, lại bị bong gân hay sao mà không thể đứng nổi, đau quá. Hằng vội vàng dựng xe lên dìu tôi vào gác-ba-ga rồi đèo tôi về nhà bạn ấy. Bạn ấy bảo nhà ở gần đây, bạn ấy vừa mua rau về nấu cơm thì nhìn thấy tôi. Vào đến nhà Hằng, dù đang đau nhưng tôi vẫn nhận ra đó là một ngôi nhà cấp bốn bé tí tẹo, đồ đạc tuềnh toàng.

Sau đó, tôi được biết nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ Hằng đi làm công ty vệ sinh môi trường rất vất vả, Hằng thường đi làm cùng với mẹ vì mẹ bị bệnh, người không khỏe. Vậy mà tôi chẳng biết gì về hoàn cảnh của bạn, tôi vô tâm quá. Cả lớp tôi cũng thế, chỉ biết chê trách người khác mà không chịu tìm hiểu về họ. Hằng làm sao làm bài tập khi phải làm các việc gia đình, cơm nước, giặt giũ, lại còn giúp mẹ đi quét rác nữa…

Đưa tôi về nhà, Hằng mời tôi uống nước, lấy cồn rửa vết thương cho tôi cẩn thận rồi băng vào. Nhìn Hằng làm thành thạo, tôi thấy phục bạn quá. Tôi mà nhìn thấy máu là chỉ biết kêu thôi, không biết xử lí thế nào. Còn Hằng, bạn ấy biết cách rửa sạch máu rồi băng lại gọn gàng. Xong xuôi, bạn ấy đưa tôi về tận nhà. Từ nhà Hằng sang nhà tôi khá xa, vậy mà hôm nào Hằng cũng đi bộ qua nhà tôi để học bài. Tôi thực sự cảm thấy ân hận và thương bạn quá.

Mấy hôm sau, vì đau chân quá, tôi nghỉ học. Ngày nào, Hằng cũng vào thăm tôi, cùng tôi học bài. Bạn ấy còn chép bài cho tôi nữa. Thành ra bây giờ, người được kèm cặp là tôi chứ không phải là Hằng.

Lúc tôi khỏi chân cũng là lúc chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Ngày ngày, tôi qua nhà đón Hằng đi học, hai đứa thay nhau đèo, vừa đi vừa ôn bài, trò chuyện rôm rả. Tôi kể hoàn cảnh của Hằng cho bố mẹ nghe. Bố tôi đã xin cho mẹ Hằng đi bán hàng ở cửa hàng gạo, đỡ vất vả mà thu nhập cũng khá hơn. Hai mẹ con Hằng vui lắm, cứ cảm ơn mãi. Còn tôi, tôi cũng rất vui vì tìm được người bạn giàu nghị lực, ít nói nhưng sâu sắc, tốt bụng.

Từ đó đến nay, tôi và Hằng luôn là đôi bạn thân thiết. Sức học của Hằng cũng khá lên nhiều, bạn ấy đạt danh hiệu “Học sinh tiên tiến”. Có chuyện gì vui buồn, tôi và Hằng đều tâm sự với nhau, giúp đỡ nhau. Có một người bạn như Hằng, tôi thấy như trưởng thành hơn.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:15:11

Ôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Gia, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.

Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Gia đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Gia đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường.

Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Gia đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Gia tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Gia thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi “Cậu có đau lắm không?”, rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế.

Sự quan tâm ân cần của Gia khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.

Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Gia là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 19/02/2022 08:40:45

 Người bạn thân nhất của em là bạn Nam . Chúng em đã chơi thận với nhau kể từ khi học mẫu giáo. Cùng nhau chúng em đã tạo ra rất nhiều kỉ niệm đẹp . nhưng trong đó kỉ niệm em nhớ nhất là chủ nhật năm lớp 4. 

 Như thường lệ cứ mỗi dờ tan học chúng em lại cùng nhau đi học về . Trên đường đi học về Nam nói với em là hôm chủ nhật hai đứa đi chơi nhé em đồng ý và , hai đứa hứa với nhau và hẹn nhau giờ tới . Sáng chủ nhật hôm đó , đã qua cả giờ hẹn rồi mà em vẫn chưa thấy Nam tới , chờ lâu quá cũng sắp tới trưa rồi mà em lại còn phải đi về nhà nấu cơm nên em đành đi về . Trên đường đi về ,em thắc mắc tại sao hai đứa đã với nhau rồi cơ mà nhỉ , chẳng nhé bạn ấy thất hứa .

  Sáng thứ hai  đi tới lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình nhìn lên bàn trên vẫn chưa thấy Nam tới . Gần giờ vào lớp thì mấy thấy bạn ấy tới , giờ ra chơi Nam vẫn như thường lệ đi xuống nói chuyện với em , thấy bạn ấy tới em liền lẩn đi chỗ khác . Hết giờ tan học hôm đó , em đi bộ về trước luôn không chờ Nam ,bình thường vì bạn ấy còn phải trờ em nữa nên hai đứa đi về hơi muộn,đã thế có một số lần em còn nói xấu bạn ấy trước mặt các bạn khác . Mấy ngày hôm sau cũng như thế , dần dần Nam cũng quen với chuyện như vậy nên cả hai đứa chẳng nói chuyện với nhau một câu nào , hay chơi với nhau. Nhưng mỗi hôm khi đi học về em lại suy nghĩ về chuyện đó , em cảm thấy mình rất quá đáng chỉ vì cái chuyện nhỏ như vậy thôi mà em lại đối xử với bạn ấy như vậy , đã thế khi đến lớp mình còn chưa hỏi rõ xự việc mà đã cư xử như vậy. Sáng thứ hai khi đến lớp em quyết định ra nói chuyện với Nam , lúc đầu Nam cũng chẳng thèm nói với em , nhưng khi em cố gắng bắt chuyện với bạn ấy thì bạn ấy mới nói chuyện với em . Sau khi nghe rõ Nam kể rằng hôm đấy bạn ấy phải trông em vì bố mẹ đi làm hết nên bạn ấy không đi được , sáng hôm thứ hai bạn ấy đinh ra nói với em về chuyện đó và xin lỗi nhưng khi tới lớp ,định ra nói với em thì em lại đi ra chỗ khác không nói chuyện với bạn ấy . Sau hôm đó chúng em lại trờ lại thân thiết với nhau.

 Chúng em đã cùng nhau tạo dựng nên những kỉ niệm tươi đẹp , không thể bị phai mờ " Kí ức là những viên ngọc trai tình bạn là những viên kim cương" là câu nói hợp lí nhất để nói về tình bạn và kỉ niệm của chúng em .

Trả lời bởi: Ngô Lam Phụngh - 18/02/2022 20:38:21

 Người bạn thân nhất của em là bạn Nhung . Chúng em đã chơi thận với nhau kể từ khi học mẫu giáo. Cùng nhau chúng em đã tạo ra rất nhiều kỉ niệm đẹp . nhưng trong đó kỉ niệm em nhớ nhất là chủ nhật năm lớp 4. 

 Như thường lệ cứ mỗi dờ tan học chúng em lại cùng nhau đi học về . Trên đường đi học về Nhung nói với em là hôm chủ nhật hai đứa đi chơi nhé em đồng ý và , hai đứa hứa với nhau và hẹn nhau giờ tới . Sáng chủ nhật hôm đó , đã qua cả giờ hẹn rồi mà em vẫn chưa thấy Nhung tới , chờ lâu quá cũng sắp tới trưa rồi mà em lại còn phải đi về nhà nấu cơm nên em đành đi về . Trên đường đi về ,em thắc mắc tại sao hai đứa đã với nhau rồi cơ mà nhỉ , chẳng nhé bạn ấy thất hứa .

  Sáng thứ hai  đi tới lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình nhìn lên bàn trên vẫn chưa thấy Nhung tới . Gần giờ vào lớp thì mấy thấy bạn ấy tới , giờ ra chơi Nhung vẫn như thường lệ đi xuống nói chuyện với em , thấy bạn ấy tới em liền lẩn đi chỗ khác . Hết giờ tan học hôm đó , em đi bộ về trước luôn không chờ Nhung ,bình thường vì bạn ấy còn phải trờ em nữa nên hai đứa đi về hơi muộn,đã thế có một số lần em còn nói xấu bạn ấy chước mặt các bạn khác . Mấy ngày hôm sau cũng như thế , dần dần Nhung cũng quen với chuyện như vậy nên cả hai đứa chẳng nói chuyện với nhau một câu nào , hay chơi với nhau. Nhưng mỗi hôm khi đi học về em lại suy nghĩ về chuyện đó , em cảm thấy mình rất quá  đáng chỉ vì cái chuyện nhỏ như vậy thôi mà em lại đối sử với bạn ấy như vậy , đã thế khi đến lớp mình còn chưa hỏi rõ xự việc mà đã cư xử như vậy. Sáng thứ hai khi đến lớp  em quyết định ra nói chuyện với Nhung , lúc đầu Nhung cũng chẳng thèm nói với em , nhưng khi em cố gắng bắt chuyện với bạn ấy thì bạn ấy mới nói chuyện với em . Sau khi nghe rõ Nhung kể rằng hôm đấy bạn ấy phải trông em vì bố mẹ đi làm hết nên bạn ấy không đi được , sáng hôm thứ hai bạn ấy đinh ra nói với em về chuyện đó và xin lỗi nhưng khi tới lớp ,định ra nói với em thì em lại đi ra chỗ khác không nói chuyện với bạn ấy . Sau hôm đó chúng em lại trờ lại thân thiết với nhau.

 Chúng em đã cùng nhau tạo dựng nên những kỉ niệm tươi đẹp , không thể bị phai mờ " Kí ức là những viên ngọc trai tình bạn là những viên kim cương" là câu nói hợp lí nhất để nói về tình bạn và kỉ niệm của chúng em .

                                                    Em xin lỗi thầy , đây là bài hoàn chỉnh của em ạ , bài văn lúc chước khi em đang viết dở thì không may ấn vào gửi thế nên là đây là bài văn hoàn chỉnh của em ạ .  Xin cảm ơn thầy vì những tiết học bổ ích ạ 

Trả lời bởi: Ngô Lam Phụngh - 18/02/2022 19:05:46

 Người bạn thân thiết nhất với em là bạn Quỳnh . Em đã học cùng bạn ấy từ hồi lớp Một tới giờ . Chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm với nhau , có kỉ niệm vui tươi , có kỉ niệm buồn,chán . Nhưng kỉ niệm mà em nhớ nhất là kỉ niệm nhớ nhất là lúc em mới vào lớp Một , là ngày đầu tiên em đi tới trường .

 Hôm sáng đó , bố chở em đi tới trường .Vừa tới trường thì đã gần giờ vào lớp , may là còn đến kịp .Em chào bố và bước vào lớp , trong lớp em thấy cái gì cũng lạ vì đây cũng là ngày đầu tiên em tới trường mà , các bạn trong lớp em cũng chẳng biết bạn nào cả . Đến giờ vào lớp , cô giáo chủ nhiệm của chúng em bước vào , cô tên là Hội.Sau khi sắp sếp chỗ ngồi cho cả lớp cô bắt đầu dạy học cho cả lớp . Vào giờ ra chơi khi em đang ngồi làm nốt bài tập thì Quỳnh đi tới nói chuyện với em , bạn ấy giới thiệu bản thân mình sau đó em cũng giới thiệu và cả hai đứa nói chuyện với nhau . Lúc đầu em cũng không nghĩ sẽ có người ra nói chuyện với em đâu tại vì em chẳng thân cũng chẳng biết ai cả . Quỳnh giới thiệu từng bạn một trong lớp cho em , nhìn thấy em vẫn chưa hiểu được bài liền giảng lại cho em . Khi làm song bài , bạn ấy dủ em cùng da ngoài chơi . Nhờ Quỳnh mà trong mấy ngày đi học sau em cũng đã có thể bắt kịp tốc độ làm bài của cả lớp , làm bài tốt hơn , nói chung là kết quả học tập của em đã tiến bộ rất nhanh .

  Chúng em đã có một khoảng thời gian không được vui cho lắm , lúc đó là chỉ là vì em và Quỳnh đã hẹn với nhau là chủ nhật sẽ đi chơi cùng nhau vậy mà đến hôm chủ nhật , đã qua cả thời gian mà hai đứa đã hẹn với nhau mà chả thấy Quỳnh tới thế là em đã đi về luôn. Thứ hai khi tới lớp , như mọi ngày bạn ấy sẽ ra chơi , hoặc nói chuyện với em nhưng lần này khi bạn ấy đến để nói chuyện với em thì em lại đi ra chỗ khác bỏ mặc Quỳnh ờ đó ra nói chuyện với bạn khác. Mấy ngày sau cũng tương tự như thế , nhưng khi đi học về nhà suy ngẫm lại chuyện đó thì em cảm thấy mình thật sự rất vô lí , chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy thôi mà em cũng tức giận với bạn ấy đã thế lại còn chưa hỏi rõ vì sao bạn ấy lại không tới . Sáng hôm sau vì nghĩ em vẫn còn giận nên  khi bạn ấy  tới lớp liền về chỗ ngồi của mình luôn mà không tới chỗ em nói chuyện nữa , thấy vậy em liền đi tới chỗ Q

Thống kê truy cập

Đang online: 169

Số lượng thành viên: 14,982

Câu hỏi khác:

000295 - Môn Tập làm văn - Lớp 5 - 0 câu trả lời

Đặng tiến đạt - 30/12/2021 15:20:53

                   Đề bài: Em hãy tả lại cảnh giờ ra chơi của một buổi học.                              ...

000292 - Môn Tập làm văn - Lớp 5 - 3 câu trả lời

Quản trị viên 2 - 28/12/2021 09:49:26

Đề bài: Em hãy tả lại quang cảnh trường em lúc ra chơi.

000291 - Môn Tập làm văn - Lớp 4 - 4 câu trả lời

Quản trị viên 2 - 27/12/2021 18:43:52

Em hãy tả lại chiếc cặp bố mua cho em vào đầu năm học mới.