000296 - Môn Tập làm văn - Lớp 5

Quản trị viên 2 - 18/02/2022 14:51:21

Đề bài: Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.

Trả lời bởi: Trần Đức Tài - 24/02/2022 10:37:08

Bài làm

Thời gian thấm thoát đã trôi đi, đã ba năm rồi, em vẫn còn nhớ. Hồi về quê năm ngoái, em và Minh rủ nhau thả diều trên đê vào buổi chiều.

Buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều mùa hè, không khí mát mẻ, những cơn gió thổi ra những làn gió dịu dàng trên bãi đê và chúng em tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Trên đê cũng có nhiều loài hoa của mùa hạ nhưng em thích nhất là hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhụy ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau, hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Em nói:

- Minh ơi, hay thả diều chỗ khác đi đừng giẫm vào hoa. Tội nghiệp chúng lắm !

Minh đồng ý nói:

- Ừ, cậu nói đúng đấy !

Và sau đó chúng em vẫn tiếp tục thả diều. Nhưng vài phút sau thì cả hai đứa mải chơi để quên hai chiếc diều đang bay lượn trên bầu trời cho nên hai chiếc diều bay mất vào rừng. Hai đứa hốt hoảng đi tìm diều. Tìm được vài lúc thì em nói với Minh:

- Tối rồi ! Hay chúng ta nên về nhà đi !

Minh cũng đồng ý theo ý kiến của em.

Cả hai đứa chạy lòng vòng suốt khu rừng để tìm lối thoát nhưng chạy vài vòng thì hai đứa đã lạc đường. Em và Minh đã tìm thấy diều của mình rồi. Bỗng một tiếng vang lên từ ngoài khu rừng:

- Minh ơi ! Tài ơi ! Từ mọi người trong làng em. Mãi một lúc sau, em và Minh mới gặp được các bác, các cô và sau đó chúng em bị mắng cho một trận. Nhưng hai đứa vẫn nhìn nhau và rúc rích cười.

Có thể nói đó chính là một kỷ niệm không bao giờ quên trong tâm trí em. Và em mới hiểu rằng tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính.

Bây giờ chúng em đã khôn lớn, trưởng thành hơn. Và em sẽ cố gắng học tập thật giỏi để được bố mẹ cho về quê chơi với bạn Minh.

Trần Đức Tài (10: 20 - 10:36)

Trả lời bởi: Đinh Thảo Uyên - 20/02/2022 21:42:30

                                                    Bài làm

    Cứ mùa hoa phượng nở là tôi lại được về quê .Thành phố và nông thôn khác nhau 1 trời 1 vực . 1 bên là đòng lúa chin ,cánh cò bay lả dập dờn .1 bên là tiếng còi ô tô gầm rú ,là đèn cao áp “sáng hơn cả giăng’’.Mỗi khi về quê ,tôi lại thấy vui vẻ ,không nhăn nhăn nhó nhó như ở thành phố.Bởi vầy nên có 2 hôm thôi là tôi quen mặt hết bọn trẻ ở làng.Trong đó tôi than nhất Hường

   Mấy hôm trước,Hường có con diều mới ,háo hức rủ tôi đi chơi. Hường với tôi thả diều quên trời quên đất .Thú thực là tôi không thích lắm nên mang theo 1 quyển sách đi.Vừa đọc đến trang thứ hai thì “ pực ”,con diều của Hường bay cao.Tôi chạy đến chỗ Hường đang hớt hải đuổi theo con diều .Tôi hỏi :

  • Hường , chuyện gì vậy?

  • Con diều của Hường đứt dây!!!!!!!!!!!!!!!

  • Thôi chết rồi!!!

Bỗng tôi nhớ đến câu “chơi diều có ngày đứt dây”. Tôi chẳng biết người nghĩ ra câu ấy là ai nhưng tôi cá là người đó chẳng có thiện cảm  gì với cái trò ngu xuẩn là rượt đuổi theo con diều phiền phức này. cuối cùng , chúng tôi cũng băt lấy đươc con diều . Nhưng  lúc đó tôi phát hiện ra 1 điều kinh khủng …. Chúng tôi đã lạc đường!!!!

  • Hường ,làm sao đây????

  • Tìm cột mốc vậy!!!

  • Tìm đâu bây giờ???\

  • Cứ đi thẳng về phía trước

  • Sao Hường biết ???

  • Hường đoán

  • Trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

  • A, cột mốc kìa !

  • Đâu , chỉ Uyên xem

  • Đấy

  • Nhưng Hường ơi ,7 km nữa mới tới nhà chúng ta cơ mà

  • Không sao  đi bộ vậy

Trong khi tôi nhăn nhăn nhó nhó cho rằng đây là 1 điều rất rất kinh khủng thì Hường lại cho rằng đây là cuộc phiêu lưu kì thú .Cũng phải thôi. Ở thành phồ, ới 1 tiếng là có taxi. Còn ở quê thì toàn đi xe đạp.Đột nhiên tôi nghĩ vậy ,nên cũng thuận theo ý nghĩ điên rồ của cậu ấy.Chúng tôi dẫm lên cỏ ,ngứa hết chân.Thi thoảng tôi phải ngồi nghỉ ,còn Hường đi không biết mỏi. Mỗi lần thế ,Hường động viên tôi :

  • Cố lên ,có công mài sắt có ngày nên kim!!!!

  1. Cứ thế ,tận tối chúng tôi mới về nhà .Mặc dù bị chị tôi  mắng nhưng  2 đúa vẫn rúc rich cười .Bởi chỉ chúng tôi mới biết cuộc phiêu lưu ầy vui đến mức nào.

                                                     

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:23:21

Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh – người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.

Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà, thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ.

Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được thể hiện hết tất cả.

Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người không theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.

Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:22:51

Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Dù Thắm đà theo gia đình về quê sinh sống nhưng những tình bạn tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em.

Bạn Thắm có vóc dáng nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột gọn gàng khi đến trường. Với gương mặt sáng cùng chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua siêng năng lại sáng dạ, học đâu hiểu đây và nhớ bài lâu, Thắm được các bạn mến phục. Thắm tốt lắm, luôn giúp đỡ những bạn gặp khó khăn về học tập lẫn sức khỏe.

Em nhớ như in một sự việc đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, sự việc ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình bạn.

Bạn Dung trong lớp nghỉ học đã hai ngày, không rõ lí do,cô giáo và các bạn rất lo. Được cô giáo phân công, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dung rất khó khăn. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và thường xuyên đau ốm nên những ngày qua, bà không ra chợ mua bán rau củ được.

Theo em, sau khi rõ căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là xong. Thế mà bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt mới về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân thiết với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt với bạn ấy; thậm chí, em cũng chẳng thèm đến nhà Dung, dù Thắm và các bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ.

Hôm Dung trở lại lớp, cô giáo tuyên bố với lớp rằng bạn ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kiến thức mà bạn Dung còn thiếu trong thời gian vắng mặt. Có được kết quả ấy, công của bạn Thắm rất lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến mọi người, giúp đỡ ai thì giúp tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm.

Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết can đảm, hỏi Thắm có giận mình không. Câu trả lời của Thắm khiến em không thể nào quên : “Giận về điều gì? Tình cảm bạn bè rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học sinh. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn.

Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em cố gắng học thật tốt, thật giỏi để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:22:21

Trong đời, ai cũng từng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng phạm phải một lỗi lầm khiến tôi day dứt mãi với một trong những người bạn thân nhất của mình.

Tôi và Nam là đôi bạn thân từ nhỏ, khi mà hai đứa mới học mầm non. Khi bước vào Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, còn những bạn khác thì đều học ở trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó có Nam. Bước vào năm học mới, ai cũng bận rộn hẳn lên, tôi và Nam không còn thời gian mà gặp nhau như hồi mầm non nữa.

Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi hãy viết một đoạn văn tả cảnh một bãi biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi mà chẳng nghĩ ra được câu nào bởi vì từ trước tới giờ, tuy là lớp trưởng nhưng tôi vẫn luôn học kém môn văn cho nên mỗi khi làm bài, tôi lại phải nghĩ nát óc mới “nặn” ra nổi một câu. Ngồi nghĩ cả buổi chiều mà tôi chẳng viết nổi một từ, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Hay là mình nhờ Nam giúp? Văn là môn “tủ” của cậu ấy mà!”. Nghĩ vậy, tôi chạy vụt sang nhà Nam, vừa đến cổng nhà bạn, tôi đang định bấm chuông thì nghe thấy tiếng nói của mẹ Nam:

-Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu.

Tôi đẩy nhẹ chiếc cổng bằng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao tới, tôi định thần nhìn rõ, chú chó Alaska của Nam có tên gọi là Rex, chú chó mà thường cùng chúng tôi tham gia những chuyến thám hiểm hồi trước, chú cọ cái đầu vào chân tôi và dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu tôi không đến nhà bạn chơi nhưng căn nhà trông vẫn vậy. Thấy tôi, mẹ Nam nói:

-Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay.

-Vâng ạ! – Tôi đáp.

Một lát sau, Nam bước xuống. Trông cậu ấy cao hẳn lên khi vào cấp 1. Thấy tôi, Nam như rất bất ngờ:

-Ô, Thương đó à, lâu lắm mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định qua nhà cậu. Có chuyện này, mình muốn nói với cậu.

Mải lo cho bài văn, tôi không thực sự chú ý đến câu nói của Nam, chỉ giục cậu ấy:

-Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, có chuyện gì nói sau, giờ cậu giúp mình bài văn này đã, mai mình phải nộp rồi.

Mẹ Nam bước vào với đĩa trái cây trên tay, nói:

-Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu ở lại, nhé!

-Vâng ạ!

Phòng đọc sách của nhà bạn thật là rộng. Đối diện với tủ sách là góc học tập ngăn nắp. Đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ màu đen nằm trên mặt bàn. Tò mò, tôi cầm lên. Ngó quanh, Nam đã đi lấy sách vở, tôi bèn mở ra đọc. Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy dòng chữ “ Những tâm sự về cuộc sống của tôi” Là nhật kí của cậu ấy. Tôi cứ phân vân không biết có nên đọc hay không nhưng vì nghĩ rằng chúng tôi là bạn thân mà cậu ấy thì đã đi ra ngoài rồi nên chắc là đọc một chút cũng không sao. Nghĩ vậy, tôi bèn hồi hộp đọc ngay trang thứ hai:

“Ngày … tháng … năm …

Hôm nay thật là trời lại mưa và bố mình đi công tác xa chưa về nên mình không được đi ăn kem, nhưng nếu đi thì chắc chắn mình sẽ rủ Thương -người bạn thân nhất của mình.”

Không hiểu sao, cuốn nhật kí ấy cuốn hút tôi như có một ma thuật vậy, tôi bèn mở trang tiếp theo:

“Ngày … tháng … năm …

Chán thật, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều mà làm cho mình buồn hơn cả là hôm nay bố mẹ lại cãi nhau mà mình lại không biết vì sao, cầu mong mai trời sẽ tạnh mưa và mình sẽ được đi ăn kem.”

Bỗng nhiên, tôi giật bắn mình vì Nam đang đứng ngay trước mặt. Tôi có thể thấy được sự giận dữ trên mặt bạn mình. Cậu ấy hét lên:

Sao cậu lại có thể làm như vậy.

Tôi hoảng sợ, run rẩy đánh rơi luôn cuốn nhật ký trên tay. Luống cuống, tôi chỉ biết lắp bắp:

-Mình… mình…

Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi đã về nhà, tôi mới định thần và tự hỏi bản thân rằng vì sao tôi lại không thể kìm nén sự tò mò như vậy? Cả đêm, tôi cứ trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm trí tôi: “Mình có nên xin lỗi cậu ấy hay không ?”, “Nếu mình xin lỗi thì bạn sẽ còn chơi với mình nữa không?”

Hôm sau, tôi đến trường như mọi ngày và nộp bài văn dở tệ mà tối qua tôi đã làm một mình cho cô, nhưng may mắn thay, hôm đó, cô chưa thu bài. Khi tiếng trống vang lên báo hiệu sự kết thúc của một buổi học tôi về nhà mà trong lòng không yên, tôi cứ nghĩ về tối hôm qua, muốn sang nhà xin lỗi Nam.

Tuy nhiên, khi bước vào phòng tôi thấy một bức thư. Sau khi đọc xong thư, tôi ngỡ ngàng! Là Nam, cậu viết thư để xin lỗi vì tối qua đã mất bình tĩnh để rồi nặng lời với tôi như vậy và để thông báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ lên máy bay để sang định cư tại Canada. Hôm qua, cậu ấy định nói cho tôi biết mà chưa kịp. Tôi vội chạy qua nhà Nam nhưng căn nhà đã đóng kín cửa. Ôi, đáng ra tôi mới phải là người xin lỗi vậy mà giờ đây, tôi đã không có cơ hội để gặp lại Nam nữa. Có lẽ cuộc sống của Nam tại nơi ở mới có nhiều bận rộn nên từ đó tới nay, tôi và Nam vẫn chưa liên lạc được với nhau.

Và tôi chỉ ước rằng mình có thể quay ngược thời gian để có thể sửa lại lỗi lầm của tuổi ấu thơ.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:21:35

Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.

Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:

-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?

Cô bé trả lời:

-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:

-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đó, tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi.

Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tấm mồ hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:

-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.

Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án, và cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:

Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.

Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:19:42

Tuấn và em là đôi bạn thân chơi với nhau từ lúc mới học lớp 2 cho đến tận bây giờ. Vì vậy, chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm cùng với nhau. Trong đó, kỉ niệm mà em nhớ rõ nhất chính là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.

Hôm đó, là buổi tổng kết cuối năm học. Nhờ một năm học tập chăm chỉ, cố gắng hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thành tích học sinh giỏi. Giây phút cầm giấy khen và phần thưởng trên tay, chúng em vui sướng lắm. Mãi đến lúc về, trên khuôn mặt chúng em vẫn chưa ngừng cười lúc nào. Trên đường về nhà, vừa đi chúng em vừa trò chuyện vui vẻ về những kế hoạch cho hai tháng nghỉ hè sắp đến. Bỗng, tự nhiên trời tối sập lại, mây đen kéo đến âm u, báo hiệu một cơn dông sắp ập đến.

Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đều cố lao nhanh về phía trước, để có thể kịp về nhà kẻo ướt mưa. Do cả hai đều không mang áo mưa nên càng cố gắng chạy thật nhanh hết sức mình. Tuy nhiên, vì còn cách nhà khá xa, nên khi chúng em về đến nhà thì trời đã lại đổ mưa. Dưới màn mưa to, cả em và Tuấn đều không có gì để che cả. Những phần thưởng vừa nhận được ở trường cũng thế.

Vậy là chúng em đã cởi áo khoác, bọc chúng lại rồi ôm vào bụng, tránh bị ướt mưa. Và cứ thế, tiếp tục chạy về nhà. Về đến nơi, người chúng em ướt hết cả, nhưng những cuốn vở và tờ giấy khen thì vẫn “an toàn”. Khi đó, em nhìn Tuấn và cùng nhau cười lên khoái chí. Nhìn đứa nào cũng ướt nhẹp, trông thảm như chú gà mắc mưa. Thật may, là lần đó không ai trong chúng em bị ốm cả. Nếu không thì đây sẽ là một kỉ niệm có kết thúc buồn rồi.

Từ lần đó đến nay cũng đã gần hai năm trôi qua rồi. Nhưng niềm vui và cảnh vật của sự kiện ngày hôm đó em vẫn nhớ rõ. Mong rằng, dù thời gian trôi qua, thì tình bạn của em và Tuấn vẫn mãi giản dị và tuyệt vời như thế.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:19:07

Trong mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có riêng cho mình những tình bạn đẹp và cao quý. Ngoài tình yêu, tình thương của cha mẹ thì tình bạn cũng là một thứ rất thiêng liêng. Và tình bạn thường đẹp nhất ở thời học sinh, thời khoác lên mình những chiếc áo trắng tinh trong mái trường đầy yêu thương. Tôi cũng đã từng có và đang có một tình bạn rất đẹp từ thời học sinh đến nay. Cậu ấy tên là Vinh, chúng tôi cũng đã có được rất nhiều kỉ niệm không thể nào quên, kỉ niệm về một tình bạn rất đẹp, đẹp mãi cho đến tận bây giờ.

Tôi và Vinh được phân ngồi cùng nhau hồi bọn tôi mới vừa bước chân vào lớp 6, những ngày đầu ở ngôi trường mới cái gì cũng lạ lẫm, các bạn cũng vậy. Trước đó tôi và Vinh hoàn toàn không quen biết nhau nhưng có lẽ hai cô bé cùng tuổi lạ lẫm với ngôi trường mới nên dễ dàng quen nhau hơn, tôi và Vinh cùng nhau học bài, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống và dần trở nên thân thiết với nhau. Song, có lẽ sự kiện tôi sắp kể sau đây là chất keo gắn chặt tình bạn hai đứa.

Trước kì thi cuối kì gần một tháng tôi đột ngột bị sốt nên phải nghỉ học và nằm viện hơn một tuần liền. Vì trong thời gian bị ốm sức khoẻ của tôi rất yếu nên không đủ sức làm bất cứ việc gì, kể cả học. Các bạn trong lớp và người thân họ hàng đến thăm tôi làm tôi thấy vui hơn nhưng cũng không bớt lo lắng vì ngày thi đã gần kề mà mình không thể học hành gì với tình trạng sức khoẻ như vậy.

Trong suốt một tuần tôi nằm viện đó, dù còn phải làm đề cương các môn và ôn thi nhưng có thời gian rảnh là Vinh đến thăm và chơi với tôi, thi thoảng bạn sẽ đọc cho tôi nghe vài nội dung ôn thi dễ nhớ và không quên khuyên tôi nghe lời bác sĩ để nhanh chóng khỏi bệnh, quay lại đi học.

Rồi ngày tôi ra viện cũng đến, quay trở lại lớp học ôn thi cùng các bạn nhưng thực sự do nghỉ học khá lâu, tôi bị hổng kiến thức rất nhiều, trước đây tôi hiểu rất nhanh những điều cô giảng nhưng sau hơn một tuần nghỉ ốm, những gì cô đang giảng kia thật khó hiểu và xa lạ. Vinh thấy tôi như vậy cũng rất lo lắng cho tôi và hứa sang nhà tôi cùng tôi ôn thi. Vậy là sau đó hôm nào Vinh cũng mang sách vở sang nhà và giúp tôi ôn thi không quản đường xa. Nhờ Vinh, tôi dần lấp đầy kiến thức mà mình bị hổng và dần cảm thấy tự tin hơn trước kì kiểm tra sắp tới.

Rồi có một hôm tôi và Vinh hẹn nhau ôn thi buổi cuối vì còn một vài chỗ tôi chưa hiểu nhưng lại rất quan trọng, trời mưa to tầm tã. Tôi cứ nghĩ rằng Vinh sẽ không tới đâu bởi chẳng ai dại gì mà ra ngoài đường vào ngày mưa gió như vậy. Tôi hơi buồn vì có một vài chỗ chưa hiểu nhưng ngày thi lại cận kề sắp tới, vậy mà Vinh lại xuất hiện trước cổng nhà trong bộ áo mưa ướt sũng làm tôi vừa mừng vừa lo. Tôi đưa khăn cho Vinh lau và bảo cậu thay bộ quần áo mới vì sợ cậu dính nước mưa sẽ bị ốm.

Lúc tôi hỏi vì sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn tới nhà tôi thì Vinh nói với tôi rằng đã hứa với tôi sẽ giúp tôi ôn thi thì nhất định cậu sẽ giữ lời. Trời mưa to như vậy, đường tới nhà tôi lại xa mà cậu vẫn đến khiến tôi cảm động vô cùng. Hôm đó Vinh giúp tôi ôn bài tới tận khuya và cậu ngủ lại nhà tôi. Chúng tôi hứa cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao. Tôi thầm cảm ơn cậu vô cùng, vì nhờ có Vinh giúp tôi học mà kỳ thi của tôi kết thúc tốt đẹp và đạt kết quả cao.

Tình bạn sẽ rất đẹp một khi mỗi người luôn luôn có suy nghĩ yêu thương, trân trọng bạn của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh mà không thể chậm lại hay dừng lại, sẽ không đợi bất kì ai, bất kì điều gì. Chính vì vậy mỗi chúng ta cần phải biết quý trọng tình bạn, để cho tình bạn luôn được giữ vững, luôn luôn đẹp mãi trong lòng mỗi người. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được kỷ niệm ngày hôm đó, nhờ có Vinh mà những năm tháng trung học của tôi trở nên thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:18:11

Mỗi người khi lớn lên đều bỏ lại phía sau mình một quãng thời gian thơ ấu với biết bao niềm vui nỗi buồn Với em, kỉ niệm về tình bạn với Mai trong một lần em không làm bài tập về nhà năm lớp 3, có lẽ em sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời của mình.

Em vẫn nhớ như in về sự việc đã xảy ra ngày hôm đó. Cô giáo giao bài tập về nhà là viết đoạn văn miêu tả không khí ngày hội ở quê em. Vì ham chơi nên cả buổi chiều em đã mải mê theo đám bạn trong khu phố với những trò chơi như nhảy dây, bịt mắt bắt dê… Khi về nhà buổi tối, em chợt nhớ còn bài tập trên lớp nhưng vì mệt và buồn ngủ nên em không muốn làm. Bỗng chợt, em nghĩ đến Mai. Đó là người bạn thân nhất của em trên lớp, bạn hiền và rất chăm chỉ học bài. Tất cả những bài tập cô giáo giao về nhà, Mai đều làm cẩn thận và chu đáo. Em đã nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần lên lớp mượn Mai chép là xong”.

Sáng hôm sau, em đến lớp thật sớm và Mai cũng vừa hay bước vào. Em đã ra mượn vở Mai để chép. Thấy bạn có chút ngập ngừng, em đã nói:

-Cậu yên tâm đi, nếu cô có kiểm tra thì chắc chỉ chấm vài bạn. Nếu gọi tớ thì chắc sẽ không gọi cậu lên bảng nữa đâu.

Rồi Mai đưa vở cho em. Tranh thủ chút thời gian trước giờ vào lớp, em đã vội vàng chép. Tiếng trống trường vang lên, cô giáo vào lớp với nụ cười dịu dàng. Đến phần kiểm tra bài cũ, khi cô gọi tên em và Mai lên bảng, chúng em đã nhìn nhau lo sợ.

Sau khi đọc xong bài tập của hai đứa, cô đã gọi chúng em đứng dậy và nét mặt cô nghiêm nghị:

-Hai con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của bạn?

Mai quay sang nhìn em với ánh mắt như muốn em nói ra sự thật. Nhưng nghĩ đến việc nếu bố mẹ biết được em không làm bài tập đã khiến em lo sợ. Em cứ đứng im như vậy. Bỗng Mai lên tiếng: “Thưa cô, là em ạ!”.

Cô giáo nhìn Mai rồi nói:

-Con hãy về viết bản kiểm điểm và xin chữ kí phụ huynh cho cô.

Cả tiết học, Mai lặng im và không nói gì. Trong tâm trí em lúc này với biết bao suy nghĩ, em đã ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình, em hối hận vì đã nói dối cô giáo và khiến Mai bị ảnh hưởng. Đến cuối tiết học, em đã lên gặp cô giáo và nói ra sự thật. Sau đó cô đã gọi cả hai chúng em lên và nhắc nhở: “Trong học tập, hai con giúp nhau tiến bộ đó là điều tốt nhưng cho bạn chép bài là khiến bạn ỉ lại trong học tập. Bạn Vy đã dũng cảm nhận ra lỗi lầm của mình. Lần này cô bỏ qua và mong con lấy đó làm bài học cho mình”.

Em quay sang Mai và nói lời xin lỗi. Tình bạn gắn bó của chúng em trong ba năm qua, suýt nữa vì sự ích kỉ của em đã phá hỏng. Chúng em nhìn nhau và cười thật tươi. Trong biết bao kỉ niệm, tình bạn của chúng em đã có lúc trải qua những kí ức không vui như thế.

Tình bạn của chúng em ngày càng thân thiết và gắn bó. Em và Mai đều luôn cố gắng học tập thật tốt. Những bài tập khó, chúng em cùng nhau thảo luận và tự làm bài của mình. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, em đều tự nhắc nhở mình phải sống trung thực và phải nỗ lực học tập bằng chính công sức của mình.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/02/2022 16:17:36

Dù là ai cũng đều phải trải qua thời thơ ấu, quãng thời gian ấy khi chúng ta mới chỉ là những đứa trẻ ngây ngô hồn nhiên với biết bao trò chơi đùa, nghịch ngợm và cả những kỉ niệm đáng nhớ, không thể quên được. Kỉ niệm với một người bạn thời thơ ấu của tôi cũng là kỉ niệm mà tôi rất xúc động, dù đã trôi qua bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn luôn nhớ mãi về kỉ niệm đó.

Hồi nhỏ tôi chơi thân với 4 người bạn là Trang, Thảo, Nhi và Yến, trong đó người bạn thân nhất và gần nhà tôi nhất là Thảo. Một lần chúng tôi rủ nhau đi công viên chơi bằng xe đạp vì công viên cũng chỉ cách nhà tôi khoảng 3km. Chúng tôi đi chơi rất vui vẻ nhưng đến lúc chuẩn bị về thì tôi phát hiện ra mình bị rơi mất chùm chìa khoá nhà khi đi đã mang theo. Lúc đó tôi sợ hãi và lo lắng vô cùng, các bạn của tôi cũng lo lắng vì trời đã gần tối phải về kẻo bố mẹ lo, tôi cũng biết vậy nên đã bảo các bạn về trước còn tôi phải ở lại tìm chìa khoá.

Các bạn rủ nhau đi về nhưng Trang thì không, cậu ấy muốn ở lại tìm chìa khoá cùng tôi đến khi nào tìm được mới về. Tôi rất bất ngờ và lo rằng cậu ấy sẽ bị bố mẹ mắng nhưng Trang nói: “Cậu yên tâm đi, bố mẹ tớ sẽ không mắng khi biết tớ giúp đỡ bạn bè đâu!”. Thế là tôi và Trang đi lại những nơi chúng tôi đã ghé qua để tìm, hai đứa chia nhau ra tìm cuối cùng Trang lại chính là người tìm thấy, hai đứa ôm nhau vui sướng rồi cùng nhau đi về. Trên đường về tôi cảm ơn Trang rất nhiều, không có Trang không biết tôi sẽ phải tìm đến bao giờ.

Tôi nhận ra một người bạn tốt là người bạn luôn sẵn sàng bên cạnh và giúp đỡ ta, và Trang chính là một người bạn như thế. Còn rất nhiều kỉ niệm khác nữa với Trang nhưng đây là kỉ niệm đầu tiên đáng nhớ trong tình bạn của tôi

Thống kê truy cập

Đang online: 67

Số lượng thành viên: 14,982

Câu hỏi khác:

000295 - Môn Tập làm văn - Lớp 5 - 0 câu trả lời

Đặng tiến đạt - 30/12/2021 15:20:53

                   Đề bài: Em hãy tả lại cảnh giờ ra chơi của một buổi học.                              ...

000292 - Môn Tập làm văn - Lớp 5 - 3 câu trả lời

Quản trị viên 2 - 28/12/2021 09:49:26

Đề bài: Em hãy tả lại quang cảnh trường em lúc ra chơi.

000291 - Môn Tập làm văn - Lớp 4 - 4 câu trả lời

Quản trị viên 2 - 27/12/2021 18:43:52

Em hãy tả lại chiếc cặp bố mua cho em vào đầu năm học mới.