000199 - Môn Tập làm văn - Lớp 5

Quản trị viên 2 - 20/08/2021 06:03:21

    Đề bài: Vừa qua, trường em tổ chức một đợt quyên góp từ thiện ủng hộ đồng bào bị lũ lụt ở miền trung. Em hãy tả lại buổi quên góp đó.

Trả lời bởi: Huỳnh Trọng Bách - 20/08/2021 08:30:55

Mùa mưa đến rồi, mùa mưa kéo theo những cơn lũ lụt và gió bão. Trên tivi, lúc nào cũng thấy cảnh chết chóc đau thương khiến em phải xúc động nghẹn ngào. Quê em còn lạ gì cảnh đó. Dư âm của trận lũ lụt vừa xảy ra vẫn còn đọng lại trên mỗi người dân nơi này.

Trước đó, quê em rất ít bão lụt, vì vậy nên khi nghe nói bão mọi người vẫn không chuẩn bị nhiều. Chỉ vài ngày sau khi thông báo, khắp bầu trời bị mây đen che khuất và những cơn mưa bắt đầu. Mưa lớn tới rất bất ngờ, hôm qua còn nắng mà hôm nay đã mưa. Bất ngờ, lớn và kết hợp với gió bão đã làm người dân điêu đứng vì không kịp trở tay. Chỉ trong một ngày mà nước đã ngập trắng cả ruộng đồng. Đêm hôm lũ đến, cả nhà em không ai dám ngủ. Điện đóm đã bị mất hết, trong ánh đèn dầu mờ ảo, khuôn mặt của mọi người hiện lên với vẻ đầy lo âu. Bỗng “soạt” gió lớn đã bốc một tấm tôn của mái bếp bay lên trời. Em sợ hãi vô cùng, mẹ thì cứ loay hoay mãi vì sợ nước vào nhà, nhà em không có mái gác, thật đáng tiếc. Trong nhà, chỉ có mỗi bố là bình tĩnh. Bố vạch ra một kế hoạch và cả nhà tíu tít làm theo.

 

Chỉ vài giờ sau thì nước đã vào nhà sau của em rồi. Ở xóm này, nhà em cao có hạng, vậy mà vẫn bị nước vào thì những thấp hơn chắc là đã tới đầu gối rồi. Đúng sáu giờ sáng, mưa giảm đi, nhưng mực nước lũ thì vẫn cứ dâng cao. Khắp nhà em chỗ nào cũng toàn nước là nước. Mọi người đều leo lên giường nằm cả, chỉ có mẹ là mang ủng đi xuống bếp nấu ăn cho cả nhà. Vì mưa lũ nên không đi chợ được và vì thế nhà em không có gì ăn, tới bữa chỉ có vài chén cơm và một ít nước mắm mà thôi. Trước giờ, chưa bao giờ em phải chịu kham khổ như thế. Bây giờ, cầm chén cơm lên mới thấy hết vị ngọt của cái ăn và vị đắng của cái đói cồn cào. Đang suy nghĩ miên man bỗng có tiếng gọi cửa, bố em vội ra mở. À, thì ra các chú trưởng thôn, phó thôn đi phát mì cho các gia đình. Nhà em có bốn người, các chú phát cho mười hai gói, nói vài câu với bố rồi sau đó đi phát tiếp. Bố vẫy tạm biệt họ rồi vội chạy vào buồng, báo cho mọi người hay một tin dữ: các đập nước trong tỉnh đang thay phiên nhau xả một lượng nước rất lớn ra ngoài. Nghe tin, cả nhà em hốt hoảng vô cùng. Và việc xả lũ ngay lập tức được chứng minh khi một loạt nước ùa vào giường. Thế là từ giường, mọi người ùa lên đầu tủ ngồi và ngủ trên đó khi về đêm. Thực chất chỉ có mình em và bà ngủ, còn bố mẹ thì không ngủ mà ngồi canh mực nước. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế cho đến năm ngày sau, nước bắt đầu rút dần và hai ngày nữa thì hết hẳn. Cả nhà em vui mừng khôn xiết, tíu tít khiêng vác đồ đạc, lau dọn lại nhà cửa trong niềm vui bất tận.

Bấy giờ, trận lũ kinh hoàng ấy đã qua đi, nhưng em biết rằng, với sự ô nhiễm môi trường và tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu sẽ vẫn hứa hẹn vô số những trận lũ khác. Và em cũng biết, để sống tốt cần phải yêu thiên nhiên và đừng bao giờ phá hoại thiên nhiên, hãy coi thiên nhiên như một quả tim của chính mình vì “nó” quyết định sự sống còn của con người và cả hành tinh này.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/08/2021 08:15:34

Chiều hôm nay, em trở về nhà muộn hơn so với thường ngày, không kịp xem bộ phim hoạt hình yêu thích mà bao lâu nay chưa bỏ lỡ tập nào. Nhưng em không hề buồn chán mà vẫn rất vui vẻ. Bởi lý do khiến em về muộn như vậy, chính vì em đã làm được một việc tốt.

Chiều hôm nay, sau khi tan học, em được phân công khóa cửa lớp vì lớp trưởng bị ốm nên nghỉ học. Đúng lúc định khóa cửa, em nhìn thấy một quyển vở để quên trong ngăn bàn của Nhung. Lại gần, em phát hiện đó là vở bài tập Toán đại. Cầm vở, em nghĩ đến việc không có vở để làm bài, sáng mai Nhung sẽ bị thầy giáo phạt, rồi sẽ bị trừ điểm thi đua. Em cảm thấy lo lắng cho Nhung lắm. Suy nghĩ cầm vở về nhà cho Nhung chợt hiện lên. Nhưng em lại có chút chần chừ, vì nếu làm vậy, em sẽ không kịp về nhà xem bộ phim yêu thích. Bỗng nhiên, từ trong cuốn vở rớt ra vài tờ tiền, nhặt lên em đếm thì là gần ba trăm nghìn đồng. Đây là số tiền thừa khi bạn ấy đóng tiền học phí cho cô giáo sáng nay. Trời ơi, nếu không tìm thấy số tiền này trong cặp, Nhung sẽ buồn và sợ lắm đây. Càng nghĩ, em càng thương Nhung, vậy là một quyết định đã được đưa ra. Em vội vàng đóng cửa, mang theo cuốn vở chạy thẳng về nhà Nhung.

 

Giây phút đặt cuốn vở và số tiền kia lên tay Nhung, em cảm giác mình như một người hùng, vừa hoàn thành một sứ mệnh lớn lao. Niềm vui cứ thế mà dâng lên, ào ạt không thể nào kìm nén lại được. Những mệt mỏi, những giọt mồ hôi trên trán do chạy vội đã khô đi tự bao giờ. Nhận được đồ, Nhung mừng lắm. Thì ra nãy giờ cậu ấy đang tìm số tiền đó, và nghĩ rằng đã đánh mất rồi. Không biết phải nói sao với bố mẹ cả. Đúng lúc đó thì em xuất hiện, giúp cậu ấy vượt khỏi tình thế khó khăn. Cậu ấy cứ cảm ơn liên tục làm em ngại ngùng quá trời. Cuối cùng, từ chối lời mời vào nhà uống nước của Nhung, em lại chạy vội về nhà.

Ngoài đường, trời đã nhá nhem tối, khung giờ chiếu bộ phim yêu thích cũng đã trôi qua. Nhưng những bước chân của em vẫn nhẹ nhàng, hưng phấn. Bởi em vừa làm được một việc tốt giúp bạn bè của mình.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/08/2021 08:10:48

Chiều hôm nay, em trở về nhà muộn hơn so với thường ngày, không kịp xem bộ phim hoạt hình yêu thích mà bao lâu nay chưa bỏ lỡ tập nào. Nhưng em không hề buồn chán mà vẫn rất vui vẻ. Bởi lý do khiến em về muộn như vậy, chính vì em đã làm được một việc tốt.

Chiều hôm nay, sau khi tan học, em được phân công khóa cửa lớp vì lớp trưởng bị ốm nên nghỉ học. Đúng lúc định khóa cửa, em nhìn thấy một quyển vở để quên trong ngăn bàn của Nhung. Lại gần, em phát hiện đó là vở bài tập Toán đại. Cầm vở, em nghĩ đến việc không có vở để làm bài, sáng mai Nhung sẽ bị thầy giáo phạt, rồi sẽ bị trừ điểm thi đua. Em cảm thấy lo lắng cho Nhung lắm. Suy nghĩ cầm vở về nhà cho Nhung chợt hiện lên. Nhưng em lại có chút chần chừ, vì nếu làm vậy, em sẽ không kịp về nhà xem bộ phim yêu thích. Bỗng nhiên, từ trong cuốn vở rớt ra vài tờ tiền, nhặt lên em đếm thì là gần ba trăm nghìn đồng. Đây là số tiền thừa khi bạn ấy đóng tiền học phí cho cô giáo sáng nay. Trời ơi, nếu không tìm thấy số tiền này trong cặp, Nhung sẽ buồn và sợ lắm đây. Càng nghĩ, em càng thương Nhung, vậy là một quyết định đã được đưa ra. Em vội vàng đóng cửa, mang theo cuốn vở chạy thẳng về nhà Nhung.

 

Giây phút đặt cuốn vở và số tiền kia lên tay Nhung, em cảm giác mình như một người hùng, vừa hoàn thành một sứ mệnh lớn lao. Niềm vui cứ thế mà dâng lên, ào ạt không thể nào kìm nén lại được. Những mệt mỏi, những giọt mồ hôi trên trán do chạy vội đã khô đi tự bao giờ. Nhận được đồ, Nhung mừng lắm. Thì ra nãy giờ cậu ấy đang tìm số tiền đó, và nghĩ rằng đã đánh mất rồi. Không biết phải nói sao với bố mẹ cả. Đúng lúc đó thì em xuất hiện, giúp cậu ấy vượt khỏi tình thế khó khăn. Cậu ấy cứ cảm ơn liên tục làm em ngại ngùng quá trời. Cuối cùng, từ chối lời mời vào nhà uống nước của Nhung, em lại chạy vội về nhà.

Ngoài đường, trời đã nhá nhem tối, khung giờ chiếu bộ phim yêu thích cũng đã trôi qua. Nhưng những bước chân của em vẫn nhẹ nhàng, hưng phấn. Bởi em vừa làm được một việc tốt giúp bạn bè của mình.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/08/2021 08:10:16

Những ngày hôm nay, phố xá nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn thường nhật. Bởi Noel đã đến rất gần rồi. Ở khu chung cư nhà em, mọi người cũng rộn ràng dọn dẹp và trang trí. Em cũng hăng hái tham gia vào công việc đó.

 

Tối hôm trước, khi cả nhà đang dùng cơm thì nghe thấy loa thông báo của chung cư. Đó là thông báo về việc tiến hành trang trí trên các hành lang của tòa nhà, chào mừng năm mới. Mong rằng ai có thời gian tham gia công tác trang trí thì sáng hôm sau tập trung lúc chín giờ ở sảnh tầng một. Nghe thông báo, em đã mường tượng ra được những công việc mà mình có thể làm. Thế là, em xin phép bố mẹ cho phép em tham gia hoạt động tập thể này. Nghe ý kiến của em, bố mẹ rất vui, liền gật đầu đồng ý ngay.

Sáng hôm sau, đúng chín giờ, em có mặt ở sảnh như lời thông báo. Ở đó, có khoảng hai mươi người đã tụ tập sẵn, có những bạn học sinh, sinh viên, cũng có cả những cô chú người lớn. Một lát sau, chú bảo vệ đem đến những thùng chứa dụng cụ, phân chia công việc cho mọi người. Mỗi tầng sẽ có một nhóm nhỏ phụ trách. Gồm lắp, trang trí cây thông noel, giăng các dây chảo mừng dọc hành lang. Em được phân vào nhóm ở tầng tám - đúng tầng mà em đang sống nên em vui lắm. Cùng với bốn anh chị cùng nhóm, em mang các thùng dụng cụ đến tầng của mình. Sau khi cây thông được dựng lên, em nhận nhiệm vụ trang trí. Em treo từng quả cầu lấp lánh, từng ngôi sao, từng ông già noel thật cẩn thận, sao cho thật chắc chắn và xinh xắn. Sau đó, em chạy lại giữ thang, cho các anh chị treo dây lên trần. Loay hoay cả một buổi sáng, đến gần trưa thì công việc cũng xong. Vì các anh chị còn có buổi học buổi chiều nên em đã nhận nhiệm vụ quét sạch những phần rác thừa ra sau khi trang trí. Tuy mệt, nhưng em vẫn rất vui, bởi đã đóng góp được chút sức mình vào hoạt động chung của khu nhà. Nghe những lời khen, lời cảm ơn của các anh chị, các cô chú, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về bản thân mình.

Từ sau lần đó, em thực sự hiểu được niềm vui khi làm việc tốt, khi cống hiến cho xã hội, cộng đồng. Vì thế, sau này em sẽ càng nỗ lực hơn nữa, làm được nhiều việc tốt hơn nữa để góp phần xây dựng xã hội ngày càng phát triển hơn.

Trả lời bởi: Nguyễn Gia Huy - 20/08/2021 08:01:14

Thời gian vừa qua, miền Trung nước ta đã phải hứng chịu một trận lũ lịch sử, khiến cho người dân khốn đốn. Gây nhiều thiệt hại nặng nề. Đúng lúc này, truyền thống tương thân tương ái của dân tộc ta lại được phát huy mạnh mẽ. Và em cũng đã góp một phần sức nhỏ của mình vào đó.

Suốt mấy ngày nay, trên các kênh tivi, báo đài là những hình ảnh, những lời kêu cứu của người dân miền Trung tội nghiệp. Đối mặt với sự nổi giận của mẹ thiên nhiên, con người trở nên quá nhỏ bé. Nhưng sự kiên cường đã giúp họ chịu đựng, vượt qua trận lũ. Tuy nhiên, sau khi cơn lũ đi qua, thì điều gì còn ở lại? Đó là những trang sách vở, dụng cụ học tập nhuốm đầy bùn đất, những bộ trang phục rách, bẩn hết cả, những gia cụ, ngôi nhà, xe cộ hư hỏng nặng… Những người dân như rơi vào tay trắng, biết bao học sinh nghẹn ngào khi chẳng có sách vở, áo quần sạch sẽ để đến trường. Trước tình hình đó, người người nhà nhà chung tay góp sức ủng hộ miền Trung. Người có sức góp sức, người có của góp của. Nhìn thấy những hành động ấy, trong em bừng lên một cảm giác lạ lùng.

 

Tối hôm đó, em trở về nhà xin phép mẹ lấy những bộ trang phục không mặc nữa nhưng còn mới để tặng các bạn. Được mẹ đồng ý, em vui lắm, vội lấy áo quần ra giặt lại sạch sẽ, gấp gọn gàng để chuẩn bị gửi vào miền Trung. Xong xuôi, em vào tủ sách, lấy ra những cuốn sách của các năm học trước đóng vào hộp để gửi cùng. Suốt tối hôm đó, em mong sao cho ngày mai đến thật nhanh để được đem quà đến cho các bạn ở miền Trung. Nằm mãi không ngủ được, thế là em lại nghĩ vẩn vơ. Em nhớ đến hình ảnh những bản nhỏ tội nghiệp không có đồ ăn trong nhiều ngày, áo quần, sách vở trôi hết theo dòng nước lũ. Thế là em liền bật dậy, tìm chú heo mà mình đã nuôi suốt hai năm nay. Số tiền đó, được em dành dụm để mua đàn guitar. Tuy rất tiếc, nhưng nghĩ đến nó sẽ có thể giúp cho các bạn học sinh ở vùng lũ thì em lại quyết tâm hơn. Đập vỡ heo, em ngồi vuốt phẳng từng tờ tiền lại, cất gọn gàng vào phong bì. Làm xong tất cả, em trở về giường trong niềm hạnh phúc.

Em biết, hành động của mình không quá lớn lao. Nhưng em vẫn vô cùng hạnh phúc và vui sướng khi góp chút sức mình giúp đỡ đồng bào trong khó khăn. Em sẽ cố gắng học tập hơn nữa, để tương lai, có thể giúp đỡ nhiều người hơn bằng chính sức của mình.

Thống kê truy cập

Đang online: 58

Số lượng thành viên: 14,982